Mẹ vợ vừa ra khỏi cổng, tôi chạy theo lục túi quà – thứ r–ơi ra khiến cả nhà ch–eet s-ững
Mẹ vợ tôi lên thành phố ở lại một tuần để thăm con gái, chăm sóc đứa cháu mới sinh.
Bà hiền lành, ít nói, suốt tuần chỉ quanh quẩn nấu nướng. Tôi cũng quý, nhưng nói thật — trong lòng vẫn có chút e dè.
Từ ngày cưới, bà hay nhìn tôi bằng ánh mắt d–ò x–ét, như thể “thằng này chưa xứng với con gái mình”.
Trưa hôm ấy, trước khi bà về quê, vợ tôi dúi cho mẹ một túi quà khá to: nào là bánh kẹo, thuốc bổ, ít quần áo và một phong bì nhỏ.
Tôi thấy cũng bình thường.
Nhưng khi bà xách túi bước ra cổng, tôi thoáng thấy ánh mắt bà nhìn vợ tôi — ánh mắt lạ lắm, vừa như biết ơn, vừa như g–iấu g–iếm điều gì.
Rồi khi ra khỏi cổng, tôi nghe loáng thoáng giọng bà nói với ai đó ở đầu ngõ:
“May quá, mang được về rồi, không để nó phát hiện.”
Tôi s–ững ng–ười. “Nó” ở đây là ai? Là tôi sao?
Một luồng ng-hi ng-ờ d-âng lên.
Tôi bước vội ra, gọi với:
“Mẹ ơi, con xem lại túi quà chút được không?”
Bà giật mình, ôm chặt chiếc túi, l–úng t–úng đáp:
“Có gì đâu con, toàn đồ con gái mua…”
Tôi không nghe, tiến lại, g–iật lấy túi.
Vợ tôi h–oảng h–ốt:
“Anh làm gì đấy! Đưa mẹ em đây là quà, anh có quyền gì mà—”
Tôi g–ằn g–iọng, l–ạnh t–anh:
“Tôi chỉ muốn biết trong túi có đúng là quà cho mẹ hay còn thứ gì khác.”
Mẹ vợ s–ững lại, mặt t–ái m–ét.
Đúng lúc ấy, bố vợ tôi vừa từ trong sân đi ra.
Thấy cảnh con rể giật đồ của mẹ vợ, ông nổi g–iận đ-ùng đ-ùng, lao tới:
“Mày h-ỗn à? B-ỏ tay ra”
Hai bên g–iằng c-o.
Túi quà r–ách t–oạc, đồ đạc rơi t–ung t–óe xuống sân — bánh, quần áo, hộp sữa… và rồi một vật nhỏ màu đen lăn ra giữa nền gạch.
Cả ba người cùng khựng lại.
Đó là một chiếc USB.
Trên vỏ ghi dòng chữ nguệch ngoạc: “Video camera – Phòng khách – 24/09”.
Tôi ngờ vực nhặt lên, cắm vào máy tính ngay trong nhà.
Chỉ vài giây sau, màn hình hiện lên hình ảnh… tôi — đang ngồi trong phòng khách cùng một người phụ nữ khác.
Cô ta là đồng nghiệp của tôi ở công ty.
Đoạn clip dài gần 10 phút, ghi lại cảnh tôi và cô ấy thân mật trong chính ngôi nhà này, ngày hôm vợ tôi nằm viện sinh con.
Tôi chết lặng.
Vợ tôi đứng sau lưng, run rẩy hỏi:
“Thế… đây là gì, anh giải thích đi?”
Tôi ú ớ không nói được.
Mẹ vợ nhìn tôi, ánh mắt lạnh buốt:
“Tôi biết hết rồi. Từ hôm dọn nhà cho hai vợ chồng, tôi phát hiện camera cũ vẫn lưu dữ liệu. Tôi định mang về cho yên chuyện… không ngờ cậu lại tự lộ.”
Bố vợ giận tím mặt, ném chiếc USB xuống đất:
“Mày dám đưa đàn bà về nhà khi vợ sắp sinh à?”
Cả xóm kéo đến xem, ai cũng bàn tán.
Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, trong đầu ong ong.
Lúc đó, vợ tôi quỵ xuống, ôm bụng khóc nấc, còn mẹ vợ chỉ thở dài, nói đúng một câu khiến tôi sụp đổ hoàn toàn:
“Nếu cậu tin vợ mình bằng nửa cái cách cậu nghi ngờ, thì hôm nay đâu đến nỗi này.”
Chiều hôm ấy, bà không nói thêm lời nào, lẳng lặng kéo vali đi về quê.
Còn tôi, nhìn chiếc USB vỡ nát dưới đất mà hiểu — có những thứ tưởng mình đang giấu người khác, hóa ra lại là người khác đang giấu mình…