×
×

Tôi từng nghĩ con gái mình là người h-iền, cho đến khi thấy mẹ chồng nó c-úi người rửa bát như giúp việc… Nhưng hôm ấy, khi đến thăm vợ chồng nó ở thành phố, tôi đã ch-eet l–ặng.

Tôi từng nghĩ con gái mình là người h-iền, cho đến khi thấy mẹ chồng nó c-úi người rửa bát như giúp việc… Nhưng hôm ấy, khi đến thăm vợ chồng nó ở thành phố, tôi đã ch-eet l–ặng.

Vừa bước qua cửa, mùi kh-ét từ bếp x-ộc ra, hòa lẫn tiếng d/ao th/ớt l/ạch c/ạch . Ngay gian bếp, bà thông gia – tóc tai r-ối b-ù, lưng còng xuống – đang rửa đống chén bát cao ng–ất. Chiếc áo phông sờn màu dính đầy dầu mỡ, mồ hôi ư–ớt nh–ẹp sau lưng.

Còn con gái tôi thì ngồi ch–ễm ch–ệ trên ghế, tay cầm miếng khô gà, chân gác lên bàn, miệng cười nói t-íu t-ít với bạn qua điện thoại, thỉnh thoảng còn nh–ăn m–ặt than “ở nhà với người già m-ệt gh-ê!”.

Tôi s-ững ng-ười.
“Ủa, mẹ chồng con đâu rồi, con?” – tôi hỏi, cố giữ giọng bình thường.

Nó quay ra, giọng thản nhiên đến l–ạnh ng–ười:
“Thì đó, đang nấu bếp kìa mẹ! Bà nói ở nhà buồn, xin lên đây trông nhà phụ con. Con đi làm cả ngày m-ệt, nấu ăn d–ở lắm, bà làm hết cho tiện.”

Tôi tr/ố mắt nhìn nó. Cơn b/ực b/ốc lên ng–ùn ng–ụt.
Ngay lúc ấy, bà thông gia từ bếp bước ra, tay bưng nồi canh còn ngh-i ng-út khói. Gương mặt bà nh-ợt nh-ạt, nhưng vẫn cố nở nụ cười m-ệt m-ỏi:
“Mời chị ngồi, tôi nấu xong rồi, ăn cơm thôi…”

Không chịu nổi nữa, tôi l-ao thẳng xuống bếp, đ-ẩy nhẹ mâm cơm sang một bên, nhìn thẳng vào bà:
“Chị nói thật cho tôi biết, chị ở đây là tự nguyện hay bị é-p? Sao nhìn chị như người giúp việc vậy?”

Bà thông gia r–un r–un, c-úi đầu im lặng. Lúc ấy, điện thoại tôi reo – là cô hàng xóm nhà con gái gọi đến.

Giọng cô g/ấp g/áp qua máy:
“Chị ơi, chị đang ở nhà con Hiền phải không? Tôi tính nói lâu rồi mà sợ chị buồn. Mẹ chồng nó kh–ổ lắm… Bà ấy bán cả mảnh đất quê để cưới vợ cho con trai, sợ con dâu c-oi th-ường nên cứ làm q-uần q–uật từ sáng đến tối, ai bảo gì cũng gật, chẳng dám nghỉ tay bao giờ.”

Tôi l–ặng ng–ười.

Quay lại nhìn bà thông gia, thấy bà đang l/om kh/om chùi cái bếp gas, đôi bàn tay khô gầy r-un vì n/óng, mồ hôi nhỏ giọt xuống nền gạch. Tiếng muôi va vào nồi nghe ch-an ch-át giữa căn nhà im ph-ăng ph-ắc.

Cổ tôi ngh-ẹn lại. Còn con gái tôi vẫn ngồi kia, cười nói vô tư như chẳng có chuyện gì.

Tôi bước đến, nắm lấy tay bà thông gia:
“Thôi chị ơi, nghỉ đi. Để em nấu bữa nay. Người ta thương con bằng tiền, còn chị thương con bằng cả đất và sức mình.”

Bà ngẩng lên, đôi mắt nh-òe nước, miệng khẽ run:
“Miễn tụi nhỏ hạnh phúc là tui vui rồi, chị ạ…”

Tôi không cầm được nước mắt.
Bữa cơm hôm ấy, canh hơi mặn, cơm hơi kh/ét… nhưng là bữa cơm khiến tôi nhớ suốt đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News