Tôi và Phong yêu nhau bốn năm. Anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi tin vào tình yêu sau những đổ vỡ. Hiền lành, điềm đạm, lại luôn chăm sóc tôi tỉ mỉ như sợ tôi trầy xước.
Khi tôi báo có thai, Phong chỉ im lặng rất lâu rồi ôm tôi thật chặt:
“Cảm ơn em. Anh tưởng cả đời này không thể có đứa con nào mang dòng máu họ Trần.”
Tôi không hiểu hết ý câu nói ấy, chỉ nghĩ anh mừng quá nên nói vậy. Nhưng niềm vui ấy ngắn chẳng tày gang.
Hai tuần sau, trên đường về quê thăm mẹ, Phong gặp tai nạn xe. Anh mất tại chỗ. Tôi mới mang thai được hơn ba tháng.
Tang lễ của Phong lạnh và lặng. Tôi không còn nước mắt để khóc. Mẹ anh ngất lên ngất xuống, còn Tú – em trai anh – là người đứng ra lo hết mọi việc.
Tú trầm tính, ít nói, đôi mắt lúc nào cũng lạnh như sương. Tôi từng nghĩ anh chỉ là người em trai nghiêm khắc, khó gần. Nhưng trong tang lễ, tôi thấy anh nhìn bụng tôi – ánh nhìn vừa thương xót, vừa… kỳ lạ.
Một tuần sau đám tang, tôi dọn về nhà mẹ anh ở, vì bà không muốn tôi sống một mình.
Một tối, Tú bất ngờ nói với mẹ:
“Con muốn cưới chị dâu.”
Tôi sững sờ, còn mẹ anh thì khóc òa lên:
“Con nói gì vậy? Chị dâu con đang mang giọt máu của anh trai con đấy!”
Tú bình thản đáp:
“Chính vì vậy. Con không muốn đứa bé này lớn lên mang họ khác. Nó là cháu nội duy nhất của mẹ, là dòng máu duy nhất của nhà họ Trần.”
Căn nhà chìm trong im lặng.
Tôi nhìn Tú – người đàn ông vừa mất anh trai chưa đầy tháng – mà rùng mình. Trong ánh mắt anh không có tình yêu, chỉ có sự toan tính và nỗi ám ảnh về huyết thống.
Tôi từ chối, nhưng mẹ anh van xin.
“Con ơi, mẹ chỉ còn hai đứa. Thằng Phong mất rồi, thằng Tú nó thương mẹ nên mới nói vậy. Con mà bỏ đi, mẹ chẳng còn gì cả…”
Tôi mủi lòng. Nghĩ đến đứa con sắp chào đời, nghĩ đến Phong – người mà tôi từng hứa sẽ chăm lo cho gia đình anh.
Và thế là, tôi gật đầu.
Đám cưới diễn ra âm thầm. Không nhạc, không rượu, không nụ cười. Tôi mặc áo dài trắng, bụng đã hơi nhô lên, bước cạnh người đàn ông mà mình chưa từng yêu.
Ai đến dự cũng xì xào:
“Chắc nó muốn giữ của hồi môn cho nhà họ Trần đấy.”
“Anh chết, em trai cưới chị dâu – chuyện này đúng là hiếm.”
Tú vẫn điềm nhiên, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Anh chỉ nói nhỏ với tôi:
“Đừng sợ, anh sẽ chăm em tốt.”
Tôi tin, hoặc ít nhất là cố tin.
Đêm tân hôn, tôi ngồi trên giường, hai tay đặt lên bụng. Bên ngoài, trời đổ mưa lất phất. Tú bước vào, mang theo mùi rượu nhẹ, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh uống chút cho dễ ngủ thôi,” anh nói.
Tôi khẽ gật, tránh ánh nhìn của anh. Một lúc sau, Tú lại lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ từng chữ:
“Em có biết vì sao anh nhất định phải cưới em không?”
Tôi lắc đầu, tim đập dồn dập.
Tú ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt hướng vào bụng tôi:
“Vì trong người em đang mang giọt máu duy nhất của nhà họ Trần. Anh không thể có con, em hiểu không?”
Tôi chết lặng.
“Anh… anh nói gì cơ?”
Tú cười nhạt, không chút xúc động:
“Anh bị vô sinh. Biết từ ba năm trước. Phong cũng vậy – do di truyền. Nhưng chỉ anh bị nặng hơn. Còn Phong… anh ấy từng đi điều trị, bác sĩ nói vẫn còn hi vọng, và bây giờ em mang thai… Nghĩa là anh Phong đã kịp để lại giọt máu cuối cùng của dòng họ này.”
Tôi run rẩy:
“Vậy anh cưới tôi chỉ để giữ đứa bé?”
Tú không trả lời, chỉ nhìn tôi như nhìn một món đồ quý.
“Em phải sinh nó ra. Nó sẽ mang họ Trần, và mẹ sẽ vui. Anh không cần em yêu, chỉ cần em đừng bỏ đi.”
Câu nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Cảm giác như tôi không còn là con người, mà chỉ là cái bình giữ huyết thống cho một dòng họ.
Những tháng sau đó, Tú chăm sóc tôi kỹ lưỡng đến mức đáng sợ. Anh kiểm soát từng bữa ăn, từng bước chân tôi đi. Mọi cuộc gọi, tin nhắn, bạn bè đến thăm – anh đều hỏi kỹ.
“Anh chỉ muốn tốt cho em và con thôi,” anh luôn nói thế.
Nhưng tôi thấy trong ánh mắt anh có thứ gì đó khác – không còn là tình thương, mà là nỗi ám ảnh.
Một lần tôi nói:
“Tú, em muốn sinh xong sẽ đi nơi khác, bắt đầu lại. Anh không cần lo.”
Anh cười khẽ, giọng nhẹ tênh nhưng rợn người:
“Em đi đâu cũng được… nhưng con phải ở lại đây. Nó là máu thịt của họ Trần, không phải của riêng em.”
Tôi hoảng sợ thật sự. Đêm ấy, tôi gọi điện cho bạn thân, định trốn đi. Nhưng Tú phát hiện. Anh giật điện thoại, đập mạnh xuống sàn.
“Đừng ép anh làm điều tệ. Anh chỉ muốn giữ con thôi. Còn em… anh có thể nhốt.”
Ánh mắt anh khi ấy khiến tôi nghẹn thở.
Tôi nhận ra, người đàn ông lạnh lùng đó chẳng hề cưới tôi vì thương hại, mà vì tham vọng duy trì huyết thống – một thứ tình cảm méo mó, biến tôi thành công cụ sinh sản cho dòng họ anh.
Tôi sinh sớm, đứa bé là một cậu trai kháu khỉnh. Mẹ anh vui như trúng số. Còn Tú thì khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, vừa bế con vừa lẩm bẩm:
“Cảm ơn em… cảm ơn vì đã sinh ra nó.”
Nhưng chỉ vài tuần sau, khi tôi đang dọn đồ, tôi tình cờ phát hiện tờ giấy xét nghiệm ADN trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.
Người gửi là bệnh viện quốc tế. Kết quả: Đứa bé không cùng huyết thống với nhà họ Trần.
Tôi run rẩy mở điện thoại xem ngày xét nghiệm – đúng một tuần trước đám cưới. Nghĩa là Tú đã biết từ trước. Anh biết đứa bé không phải máu mủ nhà mình, nhưng vẫn cưới tôi.
Tôi không hiểu nổi, cho đến khi Tú về. Anh nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi:
“Em đã thấy rồi đúng không?”
Tôi gật, nước mắt tuôn.
“Vì sao anh vẫn cưới em?”
Tú cười, giọng khàn khàn:
“Vì anh không chấp nhận sự thật ấy. Anh không muốn mẹ biết, càng không muốn người ta nói nhà họ Trần tuyệt tự. Và… vì anh vẫn muốn giữ em lại.”
Tôi lùi dần về phía cửa.
“Anh biết rõ đứa bé không phải con của anh trai, cũng chẳng phải con của anh. Anh vẫn cưới tôi, nhốt tôi ở đây để làm gì?”
Anh bước đến gần, giọng trầm xuống, như lời thú nhận cuối cùng:
“Vì anh đã yêu em từ trước cả khi anh trai anh gặp em.”
Tôi đứng chết lặng. Căn phòng quay cuồng, tiếng mưa ngoài hiên hòa cùng tiếng tim đập loạn.
Tú đặt tay lên nôi đứa bé, nói khẽ:
“Anh không cần biết nó là của ai. Anh chỉ muốn gọi nó là con. Vì anh không thể có đứa nào khác.”
Hai tháng sau, tôi ôm con bỏ đi. Không ai biết tôi đi đâu. Mẹ anh khóc lóc, còn Tú đi tìm khắp nơi, rồi im bặt.
Một năm trôi qua, tôi nghe tin anh bị tai nạn giao thông – cũng trên con đường mà anh trai anh từng mất. Người ta nói anh không tránh kịp xe tải, chết tại chỗ, trong người vẫn giữ tấm ảnh chụp siêu âm thai.
Trên ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Cảm ơn vì đã cho anh được làm cha, dù chỉ là trong giấc mơ.”
Tôi cầm tờ báo, nước mắt rơi.
Phía sau tất cả những toan tính, ám ảnh và lỗi lầm, có lẽ trong Tú vẫn còn một phần tình yêu – méo mó, đau đớn, nhưng thật đến tận cùng.
Còn tôi, mỗi khi nhìn con, lại nhớ đến đêm tân hôn ấy…
Đêm mà người đàn ông ấy nói một câu khiến tôi lạnh gáy —
“Anh cưới em không phải vì yêu, mà vì con của em là hơi thở cuối cùng của họ Trần.”