Như mọi lần, tôi đến nhà con gái để dọn dẹp, giặt giũ. Vợ chồng nó bận rộn, tôi chỉ mong giúp được phần nào để chúng bớt vất vả. Sáng hôm ấy, con gái đi làm từ sớm, còn tôi lúi húi lau sàn, phơi đồ, nấu nồi canh chua để trưa nó về có cơm ăn.
Đang dọn dẹp trong phòng ngủ, tôi chợt nghe tiếng mở khóa cửa. Giờ đó, con rể tôi – Dũng – đáng lẽ vẫn đang ở công ty. Linh cảm có điều lạ, tôi khựng lại. Tiếng giày da bước gấp gáp vào nhà, rồi… một giọng phụ nữ vang lên, ríu rít:
– Anh khóa cửa kỹ chưa? Nhỡ vợ anh về thì sao?
Tôi sững người. Giọng nói ấy không phải con gái tôi!
Trái tim đập loạn. Tôi cuống cuồng nhìn quanh, rồi vội chui tọt vào tủ quần áo. Cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe rõ từng tiếng động bên ngoài – tiếng cười khúc khích, tiếng va chạm của quần áo rơi xuống sàn… Tôi cắn môi đến bật máu, nước mắt trào ra.
Nhưng rồi, giữa lúc tưởng như không thể chịu đựng nổi, tôi nghe Dũng nói khẽ:
– Nhanh lên, lấy túi tiền trong ngăn kéo, rồi mình đi luôn. Con ngu kia nó chẳng biết gì đâu.
Giọng người phụ nữ đáp lại:
– Còn cái sổ đỏ thì sao? Anh bảo nó đang để trong két mà?
Sổ đỏ?! Tôi giật mình. Đó là căn nhà con gái tôi vừa mua, đứng tên cả hai vợ chồng.
Tôi run lẩy bẩy, nín thở, cố hé khe cửa nhìn ra. Dũng đang cúi người mở két sắt, tay hắn rút ra xấp tiền cùng tập giấy tờ. Người phụ nữ đi cùng vội nhét hết vào túi xách.
– Đi thôi, bay chuyến chiều là kịp! – hắn nói, giọng thấp nhưng gấp gáp.
Tôi cảm giác máu trong người đông lại. Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức đầu óc tôi trống rỗng. Khi hai kẻ đó vừa bước ra cửa, tôi run rẩy rút điện thoại, bấm gọi:
– Alo… công an phải không ạ? Tôi… tôi báo án…
Giọng tôi lạc đi vì sợ, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi quyết tâm kỳ lạ. Con gái tôi có thể hiền, có thể tin nhầm người – nhưng tôi thì không thể để nó mất tất cả.
Chỉ chưa đầy mười phút sau, tiếng còi xe hú vang đầu ngõ. Cánh cửa nhà bật mở, Dũng còn chưa kịp bước xuống cầu thang thì bị khống chế. Hắn quay lại nhìn tôi – người vừa bước ra từ tủ áo – với ánh mắt hoảng hốt tột cùng.
Tôi đứng đó, nước mắt rơi xuống, vừa đau vừa nhẹ nhõm.
Đôi khi, chỉ một lần tình cờ… cũng đủ để phơi bày hết mọi dối trá.