Chương 1: Sự Xa Cách Ngắn Ngủi
Sáng sớm, bầu trời tháng Bảy ở quê nhà đã rực rỡ và oi ả. Hôm nay, Lan chính thức lên xe hoa. Tôi, Cẩm, người bạn thân duy nhất từ thời mẫu giáo, đến sớm để phụ giúp. Nhìn Lan rạng ngời trong tà áo dài trắng, lòng tôi vừa mừng vừa có chút bâng khuâng. Tình bạn mười lăm năm của chúng tôi, tưởng chừng không gì có thể chia cắt, lại đang phải đối diện với bước ngoặt lớn nhất của đời người.
Dù Lan và tôi hiểu nhau hơn cả bản thân mình, nhưng gần đây, giữa chúng tôi có một khoảng lặng khó gọi tên. Lan bận rộn lo toan đám cưới, còn tôi chìm trong guồng quay công việc ở thành phố, những cuộc gọi và tin nhắn cứ thưa dần, chỉ còn lại những nút “Thích” hời hợt trên mạng xã hội.
Tiệc cưới diễn ra vào buổi trưa. Mâm cỗ được bày biện ngay tại sân nhà, rực rỡ sắc đỏ của lụa và hoa. Các món ăn truyền thống được chế biến công phu, xếp đầy trên bàn: nào là xôi vò hạt sen, nem công chả phượng, rồi cả một nồi lẩu cá chép om dưa nghi ngút khói. Quang cảnh vui tươi, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi bất an không rõ.
Khi đang ngồi vào bàn, tôi thấy Lan, cô dâu, đang bước nhanh về phía bàn tiếp tân, vẻ mặt hơi căng thẳng. Hình như có trục trặc gì đó với danh sách khách mời.
Tôi đứng dậy, lấy cớ đi rửa tay, rồi đi vòng ra sau căn nhà ngang. Khu vực này vắng người, chỉ có mấy cây chuối và chiếc bể nước cũ. Tôi khẽ thở phào, rút chiếc phong bì màu đỏ tươi ra khỏi túi xách. Tay tôi run nhẹ. Tôi nhìn quanh lần nữa, chắc chắn không ai thấy, rồi đột ngột xé toạc một đường nhỏ, sắc gọn ở mép phong bì.
Hành động dứt khoát nhưng lấm lét của tôi kéo dài chưa đầy năm giây.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Lan, cô dâu, đang đi ngang qua khu vực giếng nước để vào nhà trong, bất ngờ chạm phải tôi. Ánh mắt Lan không phải là tò mò, mà là hoàn toàn kinh ngạc và có chút tổn thương.
Tôi vội vàng nhét chiếc phong bì vào lại túi xách, tim đập thình thịch. Tôi cố nở một nụ cười gượng gạo, nhưng Lan chỉ khẽ lắc đầu, quay mặt đi thẳng vào nhà trong, không nói một lời. Ánh mắt đó, lạnh lùng và khó hiểu, như một vết cứa vô hình.
Cả buổi tiệc sau đó, Lan và tôi tránh mặt nhau. Tôi hiểu rằng, hành động xé phong bì của mình đã khiến Lan tổn thương sâu sắc. Cô ấy chắc chắn đã nghĩ rằng tôi không hài lòng, rằng tôi đang rút lại tiền mừng hay đang làm một điều gì đó đáng xấu hổ. Cảm giác có lỗi và bất lực đè nặng, nhưng tôi không thể giải thích.
Chương 2: Đêm Tân Hôn Có Vị Đắng
Mười giờ đêm. Lễ cưới đã kết thúc. Nhà Lan đã dần chìm vào yên tĩnh. Lan, giờ là cô dâu mới, nằm trên chiếc giường cưới thơm mùi chăn đệm mới, nhưng trong lòng nặng trĩu.
Nỗi băn khoăn về Cẩm, người bạn thân nhất, cứ giày vò Lan. Cô nhớ lại ánh mắt hụt hẫng của Cẩm lúc chiều khi nhìn mâm cỗ. Cô nhớ rõ khoảnh khắc Cẩm lén lút ở góc nhà và xé chiếc phong bì mừng cưới.
Cô ấy đang làm gì vậy? Lấy lại tiền mừng? Hay bày tỏ sự phản đối? Mối quan hệ của chúng tôi có ý nghĩa gì, khi Cẩm lại làm điều này trong ngày trọng đại của tôi?
Nước mắt Lan lăn dài. Giữa lúc cô đơn và tổn thương, cô cầm điện thoại lên. Dù khó khăn, Lan nghĩ mình cần một lời giải thích. Mười lăm năm tình bạn không thể kết thúc bằng một hành động khó hiểu như thế.
Lan nhắn tin cho Cẩm:
[Mai (Lan)]: Cẩm, mình biết đêm tân hôn không nên nói chuyện này. Nhưng mình không thể ngủ được. Lúc chiều, mình thấy bạn. Mình thấy bạn ra góc nhà ngang, và mình thấy bạn xé phong bì. Mình không hiểu. Mình thực sự không hiểu bạn đang làm gì. Cẩm, mình có làm gì sai không?
Chương 3: Lời Giải Thật Sự
Tin nhắn của Lan đến vào lúc Cẩm đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố. Cẩm thở dài, biết rằng giây phút đối diện đã đến. Hành động vụng về lúc chiều đã gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Cẩm chậm rãi gõ từng chữ, sự chân thành và ngượng ngùng dồn nén trong từng câu:
[Cẩm (An)]: Lan ơi, mình xin lỗi, ngàn lần xin lỗi vì đã khiến bạn phải suy nghĩ. Bạn không làm gì sai cả. Chính là lỗi của mình, vì đã hành động quá vụng trộm.
[Cẩm (An)]: Mình không hề rút tiền ra, mà là nhét thêm tiền vào.
[Cẩm (An)]: Sáng nay, khi chuẩn bị, mình chỉ có thể gom góp được 600 nghìn đồng để mừng bạn. Đó là số tiền mình để dành cả tháng. Nhưng khi đến nơi, mình thấy mâm cỗ nhà bạn quá tươm tất, quá thịnh soạn. Mình biết bạn đã dốc hết tâm sức để lo liệu. Mình đột nhiên cảm thấy 600 nghìn là quá ít ỏi, không tương xứng với tình bạn của chúng ta và công sức của bạn.
[Cẩm (An)]: Mình đã vội vã chạy ra ngoài, tìm một cây ATM gần đó để rút thêm. Nhưng phong bì dán rồi, mình sợ mở ra rồi dán lại sẽ bị lộ. Thế nên, mình mới xé một đường rất nhỏ ở mép để lén lút nhét thêm 400 nghìn nữa vào bên trong. Mình sợ bạn thấy sẽ nghĩ mình sĩ diện hay bày vẽ, nên mới phải làm lén lút như vậy. Mình xin lỗi, Lan ơi. Mình không ngờ hành động đó lại khiến bạn tổn thương.
Bên kia đầu dây, Lan đọc đi đọc lại tin nhắn. Nước mắt cô ngừng rơi, thay vào đó là sự nghẹn ngào ấm áp. Thì ra, ánh mắt tổn thương lúc chiều của cô đã hoàn toàn nhầm lẫn về lòng tốt và sự chân thành của người bạn thân. Không phải là rút lại, mà là thêm vào, một cách vụng về, vì quá yêu thương.
[Mai (Lan)]: Trời ơi Cẩm! Ngốc quá! Mình cứ nghĩ… Mình cứ nghĩ bạn chê mình, chê cỗ cưới ở quê không bằng thành phố, nên bạn mới làm vậy. Mình đã khóc rất nhiều.
[Mai (Lan)]: Cẩm ơi, tiền bạc không quan trọng. Quan trọng là bạn đã đến, và tấm lòng của bạn! Cảm ơn bạn, người bạn thân ngốc nghếch nhưng ấm áp nhất của mình! Mình yêu bạn!
Tiếng điện thoại reo lên. Là một cuộc gọi video từ Lan. Hai người bạn thân nhìn nhau qua màn hình, cả hai cùng mỉm cười và bật khóc nức nở.
Mối hiểu lầm kéo dài một buổi chiều đã được hóa giải trong đêm tân hôn. Hóa ra, khoảng cách không phải nằm ở địa lý hay tiền bạc, mà nằm ở sự im lặng và thiếu đi một lời giải thích chân thành. Hành động vụng về ấy, không ngờ lại trở thành minh chứng cảm động nhất cho tình bạn vĩnh cửu của họ.