Ông chủ gọi tôi vào phòng riêng, dúi cho 200 triệu trước khi tôi nghỉ việc về quê. Ai ngờ, vừa lên xe khách, hai con ông ấy x–ông tới lục đồ, còn tin nhắn ông gửi khiến tôi ch-eet lặng…hoá ra
Suốt 6 năm đi làm giúp việc cho nhà ông bà KIên, một gia đình giàu có có tiếng ở thành phố tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị đ-ối x–ử như k–ẻ tr–ộm.
Tôi quê ở Nghệ An. Làm việc ở đây từ khi con trai út nhà ông Kiên mới vào đại học. Ông bà sống nề nếp, nhất là ông người đàn ông ngoài 60, l-ạnh l-ùng, kh-ắt kh-e, nhưng chưa từng nói n–ặng l-ời với ai.
Tuần trước, chồng tôi ở quê nh–ập vi-ện, bác sĩ bảo “có lẽ không qua được mùa này”. Tôi xin nghỉ hẳn để về chăm. Ông Kiên không nói gì, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi bảo:
– “Lên phòng tôi, có chút việc riêng muốn nói.”
Trong căn phòng làm việc t-ĩnh l-ặng, ông lấy từ ngăn kéo ra một phong bì dày, đặt lên bàn.
– “Coi như chút ơn nghĩa 6 năm chị gắn bó. Đừng từ chối.”
Tôi mở ra, thấy toàn tờ 500 nghìn, run rẩy đếm sơ… gần 200 triệu. Tôi ngh–ẹn ng–ào, vừa c–ảm đ–ộng vừa ng–ại ng–ùng:
– “Ông tốt với tôi quá, tôi không dám nhận đâu.”
Ông chỉ khẽ thở dài:
– “Cứ cầm đi. Có những chuyện… nói bây giờ cũng muộn rồi.”
Câu nói ấy khiến tôi th-oáng g–iật mình, nhưng rồi lại nghĩ chắc ông thương tình mình có chồng ốm. Tôi vội sắp đồ, bắt chuyến xe đêm về quê.
Xe vừa lăn bánh, tôi còn đang l-au n=ước m[ắt thì bất ngờ, hai cậu con trai nhà ông Kiên l–ao th–ẳng lên xe. Một người g–iật m-ạnh túi xách của tôi, một người q–uát:
– “Bà lấy tr=ộm tiền của bố tôi phải không? Giao ra đây, nếu không đừng tr–ách!”
Cả xe n-áo l–oạn. Tôi ú ..ớ chưa kịp nói gì thì điện thoại r–ung lê-n.
Một tin nhắn từ số của ông Kiên
Trời ơi hoá ra là ông ta đã……
Chỉ v-ỏn v-ẹn vài chữ, nhưng khiến tim tôi như ng–ừng đ–ập:
“Đừng nói với ai chuyện trong phòng hôm đó. Mọi thứ… đều có camera.”
Tôi chết lặng. Cả xe im phăng phắc. Hai cậu con ông Hoàng nhìn tôi trân trân, rồi giật điện thoại trong tay tôi…