×
×

Mẹ tôi MATTICH từ năm 1998, ngày trở về mang theo 2 chiếc vali đầy tiền và 1 tờ di chúc, nhưng khi bà mở miệng nói câu đầu tiên, cả nhà tôi ch–eet lặng…

Mẹ tôi MATTICH từ năm 1998, ngày trở về mang theo 2 chiếc vali đầy tiền và 1 tờ di chúc, nhưng khi bà mở miệng nói câu đầu tiên, cả nhà tôi ch–eet lặng…

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều năm 1998 , làng tôi nghèo, Mẹ gói ghém đồ trong chiếc túi vải, để lại mảnh giấy trên bàn:

“Mẹ xin lỗi, mẹ không thể sống đời nghèo khổ mãi được…”

Rồi bà đi.
Người ta nói bà theo ông chủ công trình trên tỉnh, nhà giàu, xe hơi đưa đón.
Còn cha tôi, từ ngày đó rượu thay cơm, ba năm sau thì q–ua đ–ời vì UT
Tôi thành đứa con không mẹ, không cha, lớn lên bằng sự gh–ét b–ỏ và những câu nói như d/a/o c–ắt:

“Con của người đàn bà b–ỏ nhà theo tr–ai đấy!”

25 năm sau,  một buổi sáng mưa bụi, một chiếc xe sang dừng trước cổng.
Người phụ nữ bước xuống, tóc nhuộm sương, dáng lưng hơi còng, ánh mắt ngập ngừng.
Tôi chỉ kịp th–ốt lên:

“Mẹ… là mẹ thật sao?”

Bà gật đầu, đôi mắt đ–ỏ h-oe.
Bước vào nhà, bà đặt hai chiếc vali xuống bàn.
Khi tôi mở ra — toàn là tiền mặt, vàng miếng và giấy tờ sổ tiết kiệm.
Bà nói nhỏ, giọng r–un ru-n:

“Mẹ về để tr-ả lại cho con tất cả những gì mẹ n-ợ.”

Tôi lạ-nh gi-ọng:

“Tiền không mua được tuổi thơ con, cũng không mua lại được bố đâu mẹ.”

Bà im lặng rất lâu, rồi lấy từ trong áo ra một tờ giấy gấp cũ, nói câu khiến tôi ch–eet lặng: Trong giấy ghi đúng 5 chữ…..

 Đọc tiếp dưới bình luận👇

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News