×
×

Con rể tương lai gọi mâm cơm mẹ tôi nấu là “đồ cho Ch//.ó ă-n” — nửa tiếng sau, cả nhà tôi nhận tin khiến ai cũng đứng ch–eet l–ặng

Con rể tương lai gọi mâm cơm mẹ tôi nấu là “đồ cho Ch//.ó ă-n” — nửa tiếng sau, cả nhà tôi nhận tin khiến ai cũng đứng ch–eet l–ặng

Hôm ấy, mẹ tôi dậy từ tờ mờ sáng. Vừa nhóm bếp, vừa l-ật đ-ật ra vườn b–ắt con gà trống, ra ao kéo con cá trắm, rồi lại vào hái rổ rau muống non.
Bố tôi phụ dọn bàn, còn tôi thì th–ấp th–ỏm, bởi hôm nay là lần đầu tiên tôi đưa người yêu – người tôi gọi là “chồng tương lai” – về ra mắt.

Mẹ vừa dọn vừa nói, giọng vui mà lo:
– “Đồ quê chẳng có gì sang, được cái sạch với thật lòng. Con bảo nó ăn cho mẹ vui nhé.”

Khi anh đến, cả nhà đón niềm nở. Mâm cơm đơn sơ: đĩa gà luộc vàng ươm, bát canh rau ngót thơm mùi hành, cá kho riềng còn sôi lăn tăn trong nồi đất.
Thế nhưng, vừa ngồi xuống, anh đã ch–au m–ày.
Anh gẩy đũa, hít hít mùi khói bếp rồi nh–ăn m–ặt:
– “Sao ám mùi khói thế này? Ở nhà anh không ăn kiểu này đâu, giống… đồ cho ch//.ó ăn ấy.”

Không khí bàn ăn bỗng đ–ông c–ứng.
Bố tôi đặt đũa xuống, còn tôi đỏ bừng mặt vì x–ấu h–ổ.
Mẹ chỉ khẽ cười gượng, giọng r–un r–un:
– “Con ăn thử miếng đi, gà mẹ nuôi đấy, sạch lắm.”

Anh chẳng nói gì, chỉ h–ất đ–ũa, đ=ẩy ghế ra, rồi l/ạnh l/ùng đứng dậy:
– “Thôi, con về cho rồi. Ăn thế này chịu sao nổi.”

Cánh cửa đóng s–ầm lại.
Cả nhà ngồi l-ặng. Không ai nói gì.

Chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại bàn r-eo inh ỏi.

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông lạ, r–un rẩy:
– “Có phải người nhà anh Huy không? Anh ấy… vừa gặp TAINAN, xe l-ao xuống ruộng, đang c–ấp c–ứu ở b-ệnh v–iện huyện!”

Mẹ tôi ch-oáng v-áng ng–ã kh–ụy xuống ghế, còn tôi r=un b-ần b=ật, không tin nổi tai mình.
Nhưng khi đến BV, chưa kịp nhìn thấy mặt anh, tôi đã thấy hai người phụ nữ khác – một già, một trẻ – đang kh–óc ngất bên ngoài phòng c–ấp c–ứu.

Người y tá khẽ nói nhỏ:
– “Bác gái là mẹ… còn cô kia là vợ anh ấy.”

Tôi đứng ch-eet lặng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News