×
×

Chồng m;ấ;t 3 năm, 1 mình cô tần tảo nuôi con nhỏ

Ba năm rồi.
Ba năm kể từ ngày người ta báo tin anh gặp tai nạn trên cao tốc, xe cháy rụi, không còn nhận dạng được. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ quên ngày ấy — ngày thế giới của tôi sụp đổ, mọi thứ trong tôi tan nát như khói bụi trên quốc lộ chiều mưa.

Tôi tên là , năm nay ba mươi hai tuổi. Một mình nuôi con trai bốn tuổi, thằng bé giống anh như khuôn đúc. Mỗi lần nó cười, tim tôi như bị ai bóp lại.
Sau tang lễ, tôi phải bán gần hết mọi thứ — từ chiếc nhẫn cưới, cái xe tay ga, đến cả bộ bàn ghế gỗ anh từng khoe mua được giá rẻ. Chồng tôi để lại không chỉ là những ký ức, mà còn một khoản nợ hơn ba trăm triệu do làm ăn thua lỗ. Chủ nợ đến nhà, họ chẳng quan tâm tôi là góa phụ, họ chỉ biết đòi tiền.

Tôi làm ngày làm đêm — ban ngày bán hàng online, tối chạy bàn cho quán cà phê nhỏ ở góc phố. Có đêm về đến nhà, tôi ngồi sụp xuống sàn, nước mắt chảy mà không phát ra tiếng.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần kiên trì, chỉ cần cố gắng, ông trời sẽ không bất công mãi. Nhưng hóa ra… ông trời đôi khi chỉ im lặng để nhìn mình tự đau.


Chiều hôm đó, tôi bế con đi gửi ở lớp mẫu giáo, rồi ghé chợ đầu mối lấy hàng. Trời Hà Nội cuối thu, nắng vàng rát mắt, gió khô se lạnh. Tôi chen giữa dòng xe cộ, đầu óc lẫn lộn giữa những đơn hàng chưa kịp giao và số tiền thuê nhà sắp đến hạn.

Khi tôi dừng đèn đỏ ở ngã tư Nguyễn Chí Thanh, một chiếc xe màu bạc chậm rãi lướt ngang qua.
Tôi chết sững.
Chiếc Mazda CX-5 – cùng biển số ấy. 43A-177.68.

Tôi không thể nào quên con số đó, vì tôi chính là người cùng anh ra showroom, cùng chọn biển, cùng cười khi anh nói: “68 là lộc phát, vợ chồng mình sẽ giàu.”
Tôi tưởng mình hoa mắt, nhưng biển số ấy… không thể sai.

Chiếc xe rẽ vào một quán cà phê sang trọng. Tôi vội dừng xe, tim đập thình thịch, bế thốc con chạy lại. Cửa kính đen, nhưng tôi thấy bóng một người đàn ông bước ra. Dáng người ấy… trời ơi… từng bước đi, từng cử chỉ, từng cách anh kéo tay áo — y như anh.

Tôi run rẩy.
Người đàn ông đó mở cửa bên ghế phụ, một người phụ nữ trẻ bước ra, ăn mặc thanh lịch, xinh đẹp. Cô ta cười với anh, rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta, đưa cô ta vào quán.

Tôi không biết mình đứng đó bao lâu.
Chân như dính chặt xuống đất.
Một phần trong tôi gào lên rằng không thể nào — rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng lý trí… lý trí bảo tôi: Không ai giống đến vậy. Không ai dùng đúng chiếc xe ấy.


Tôi gửi con cho cô giáo rồi quay lại. Tôi ngồi trong quán đối diện, nhìn qua cửa kính.
Người đàn ông ấy ngồi trong góc, quay lưng lại phía tôi. Nhưng khi anh nghiêng đầu, ánh sáng lướt qua khuôn mặt — tôi thấy vết sẹo nhỏ cạnh cằm trái, cái sẹo mà anh có từ hồi học đại học.

Tôi bật khóc.
Tay tôi run, làm đổ cả cốc nước.
Anh vẫn sống. Anh chưa chết.

Và suốt ba năm qua, tôi đã sống như một kẻ ngu ngốc, khổ sở, bị ám ảnh bởi nấm mồ giả của anh.

Tôi định chạy sang, nhưng chân không nhấc nổi. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn họ cười nói. Cô ta nghiêng người chạm vào vai anh, anh không gạt ra. Họ thân mật như một đôi tình nhân.
Khi họ đứng dậy rời quán, tôi theo sau.

Chiếc xe lại lăn bánh, rẽ vào con hẻm nhỏ gần khu biệt thự ngoại ô. Họ dừng trước căn nhà to, cổng sắt. Cô gái mở cửa, anh xách túi bước vào… trong ánh cười quen thuộc mà tôi đã từng yêu biết bao nhiêu.


Tôi đứng ngoài cổng rất lâu. Tay nắm chặt đến bật máu.
Tôi không còn khóc nữa, chỉ thấy trống rỗng.
Cả đêm ấy tôi không ngủ. Tôi lục lại giấy tờ, tin nhắn, ảnh cũ, rồi sáng hôm sau thuê người điều tra.

Kết quả đến nhanh hơn tôi tưởng.
Anh đổi tên, dùng giấy tờ giả, chuyển vào Sài Gòn gần một năm, sau đó quay lại Hà Nội. Người phụ nữ kia — tên Minh, ba mươi tuổi, từng làm kế toán cho công ty anh khi xưa. Họ sống chung, có một con gái hai tuổi.
Tôi đọc đến đó, bàn tay buông thõng.

Thì ra, anh không chết.
Anh giả chết.


Tôi nhớ lại buổi tối trước tai nạn. Anh về muộn, gương mặt căng thẳng. Tôi hỏi, anh chỉ nói ngắn gọn:
– Có chút rắc rối trong công việc, em đừng lo.
Tôi không biết “rắc rối” đó là gì. Sau vụ tai nạn, người ta nói xe anh lao xuống vực, bốc cháy, không tìm thấy xác. Tôi đã tin.
Ai lại ngờ, chính anh dựng lên tất cả.

Anh để lại tôi và con, để lại nợ, để lại cả danh dự và niềm tin. Rồi anh sống yên ổn, bên người khác, với cái tên mới, cuộc đời mới.


Tôi quyết định đến gặp anh.
Tôi thuê người trông con, rồi đến căn nhà đó vào buổi sáng. Khi tôi bấm chuông, chính anh ra mở cửa.

Anh nhìn tôi, toàn thân cứng lại.
Gần mười giây im lặng, anh mới thốt ra được:
– Hà… sao em…

Tôi nhìn anh, cố giữ bình tĩnh:
– Vậy là anh còn sống thật.
– Anh… anh có thể giải thích…
– Không cần. Tôi chỉ muốn nhìn cho rõ… người mà mình đã khóc suốt ba năm nay.

Anh lắp bắp:
– Anh không cố ý. Anh bị truy đuổi, anh phải biến mất…
Tôi bật cười, nước mắt lăn dài:
– Bị truy đuổi, hay chỉ là anh trốn trách nhiệm? Trốn nợ, trốn vợ, trốn con?

Anh im lặng. Ánh mắt lảng tránh.
Cửa phía trong bật mở, người phụ nữ tên Minh bước ra, bế đứa bé.
– Ai vậy anh?
Tôi quay sang, nhìn đứa bé gái xinh xắn.
– Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy.

Không khí trong phòng đông cứng. Cô ta tái mặt. Anh đứng như tượng. Tôi quay đi, không nói thêm lời nào.


Tối đó, anh gọi cho tôi. Giọng run rẩy, xin được gặp riêng. Tôi đồng ý, một phần vì muốn nghe xem anh còn có thể nói dối đến mức nào.

Chúng tôi gặp nhau ở bờ hồ.
Anh gầy hơn, tóc đã điểm bạc.
Anh nói anh vỡ nợ, bị đe dọa, sợ liên lụy đến tôi và con, nên dàn dựng tai nạn, rồi chạy trốn. Sau này gặp Minh, cô ta giúp anh làm lại cuộc sống.

Tôi cười nhạt:
– Và anh quên mất rằng tôi vẫn ở đó, giữa đống nợ, giữa bão giông mà anh bỏ lại?
Anh cúi đầu, không đáp.
Tôi nhìn xuống mặt hồ đen đặc.
– Anh biết không, tôi không còn oán hận nữa. Chỉ thấy mình ngu ngốc. Tôi tưởng mất anh là điều đau đớn nhất. Nhưng hóa ra, sống mà biết người mình yêu còn tồn tại, chỉ là sống với người khác, mới là địa ngục thật sự.

Anh định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay.
– Đừng. Anh nợ tôi một lời xin lỗi, nợ con một người cha. Nhưng tôi không cần nữa. Chúng tôi đã học cách sống mà không có anh rồi.

Tôi quay đi. Anh không gọi theo.
Gió đêm thổi qua mặt hồ, lạnh buốt.


Ba tháng sau, tôi nhận được giấy tờ chuyển nhượng — anh âm thầm trả hết số nợ cũ. Tôi biết đó là cách anh chuộc lỗi. Nhưng với tôi, mọi thứ đã xong.

Tôi dắt con đi trên con phố ngày nào, vẫn dòng xe ồn ã, vẫn gió thu khô khốc.
Con trai hỏi:
– Mẹ ơi, bố con ở đâu?
Tôi cúi xuống, vuốt tóc con:
– Bố con ở xa rồi, con à. Ở nơi mẹ không còn muốn tìm nữa.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm đến lạ.
Bởi đôi khi, biết sự thật tàn nhẫn vẫn tốt hơn là sống trong ảo tưởng đẹp đẽ.

Phía trước, đèn xanh bật sáng. Tôi khẽ nhấn ga, chở con đi qua ngã tư — nơi ngày ấy, tôi từng ngã gục vì thấy chiếc xe quen thuộc.
Nhưng lần này, tôi không quay đầu lại nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News