Anh trai tôi MATTICH 28 năm. Cả nhà tưởng anh đã ch-eet, ai ngờ một ngày anh lái xe sang tiền tỷ về tận cổng với 3 cuốn sổ đỏ
Khi mới 23 tuổi, anh trai Mattich, Anh nói đi Sài Gòn theo người ta làm gỗ, gửi về được chút tiền rồi đột nhiên m–ất liên lạc. Bố mẹ tôi đi tìm khắp nơi, từ công an, nhà trọ cho đến bệnh viện, nhưng tất cả đều im lặng như chưa từng có người tên Lâm trên đời này.
Năm tháng trôi qua, mẹ tôi khóc đến m–ờ m–ắt. Mỗi năm giỗ anh, bà vẫn đặt bát cơm riêng, bảo “nếu con còn đâu đó, về ăn cho ấm bụng”.
Đến khi cha m–ất, trong di chúc vẫn ghi một dòng:
“Nếu ngày nào nó trở về, hãy cho nó một phần đất như các em.”
Không ai nghĩ dòng chữ ấy lại ứng nghiệm.
Tháng trước, giữa trưa nắng ch-ang ch-ang, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng. Người đàn ông bước xuống, vest phẳng phiu, kính đen, dáng đi tự tin.
Mẹ tôi đang nhổ cỏ ngoài sân, ngẩng đầu lên liền đánh rơi chiếc nón:
“Trời ơi… Lâm! Có phải con không?”
Anh chỉ g-ật nhẹ. Không ôm, không n-ước m–ắt, chỉ là cái g-ật l-ạnh t-anh.
Anh vào nhà, mở cặp, rút ra ba cuốn sổ đỏ, đặt ngay ngắn trước mặt mẹ.
Cả họ kéo đến, người cười, người r–ưng r–ưng. Ai cũng nghĩ:
“Nó thành đạt rồi, về báo hiếu bố mẹ.”
Nhưng anh nói, chậm rãi, từng chữ như d–ao c—ứa:
“Con không về để báo hiếu. Con về để nhận lại những gì thuộc về con.”
Căn nhà như r-ơi vào tĩnh lặng.
Mẹ run run:
“Đất gì hả con? Mấy mảnh ruộng này cha mẹ cực khổ mua để nuôi các con…”
Anh cười nhạt:
“Tiền mua đất năm ấy là con gửi. Cha mẹ lấy tên mình đứng. Giờ con có giấy tờ, con chỉ muốn lấy lại phần của mình. Nếu không, mình gặp nhau ở tòa.”
Không ai tin nổi. Người con từng được bố mẹ lập bàn thờ giờ ngồi trước mặt, đòi kiện chính đấng sinh thành.
Mẹ tôi kh-óc l-ặng:
“Lâm ơi, con có biết cha con ch–eết vẫn tin con còn thương nhà này không? Sao giờ con nói lời c–ay ngh–iệt thế…”
Anh đứng dậy, không nhìn lại, chỉ nói một câu:
“Thương thì ngày ấy con đã không bị b–ỏ mặc ng–oài đường.”
Rồi anh bước ra xe, Tối hôm đó, mẹ lôi ra chiếc hộp gỗ cũ giấu dưới gầm giường — trong đó có một tờ thư úa vàng, chưa từng gửi đi. Là của cha tôi, viết năm 1998:
“Lâm à, cha biết lỗi khi bán mảnh đất con góp tiền, nhưng nhà mình lúc đó sắp mất, không còn cách nào. Nếu con đọc được, hãy tha cho cha mẹ…”
Mẹ ngồi nhìn tờ thư run run, nước mắt nhỏ ướt cả giấy.
“Giá mà nó đọc được lá thư này sớm hơn…”
Có những người đi lạc không phải vì quên đường,
mà vì họ mang trong lòng một vết thương chưa ai giải được.
Nhưng đau nhất là — khi tìm thấy đường về, họ không còn muốn bước vào nữa.